Thứ Năm, 9 tháng 4, 2020

NỖI LÒNG CHIÊN CHÚA...


NỖI LÒNG CHIÊN CHÚA

Dưới ánh nguyệt Con Chúa Trời thổn thức
Những khổ hình  ghê sợ, nhức tâm can
Tội nhân gian khắp chốn cứ đầy tràn
Con phải gánh,  ôi xiết bao oằn gánh
Vâng khủng khiếp , Cha trao đầy chén đắng
Những đòn roi xé nát tấm thân này
Bao lời nguyền xỉ nhục nhuốc nhơ thay
Ôi câm lặng mặt chai mà hứng chịu
Trên Thánh Giá, đinh thâu  treo nặng trĩu…
Ôi cha ơi, sợ thấu tận linh hồn
Vâng giờ đây Con quá đỗi cô đơn
Nếu có thể, Cha ơi xin hãy cất
Lời van vụng, khi lòng vò tựa cắt
Chén đắng này , giá như thể thối lui?
 Nhưng ý Cha đã định trước muôn đời
Con chẳng dám, xin cam lòng lãnh nhận
Ôi phiền não,  giờ  tâm sầu vô hạn
Mà nhân gian  vẫn lạc thú cuồng say
Các môn đồ nồng giấc chẳng ai hay
Phút khổ nạn Con Chúa Trời đã điểm
Ôi nhân thế, Nào mấy ai thấu hiểu
Thấu nỗi lòng của Đấng Tối Cao…
Toát mồ hôi cùng rịn cả máu đào
Bởi lòng  dạ trơ chai của nhân thế
THINH KHÔNG
29-03-2018 (Thứ Năm Tuần Thánh)

Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2020

GIÁO ĐƯỜNG MÙA ĐẠI DỊCH


GIÁO ĐƯỜNG MÙA ĐẠI DỊCH(*)

Chiều nghiêng đổ vạt nắng vàng thoi thóp
Ngọn gió gầy ngơ ngác tháp chuông cao
Hàng Sưa xanh khe khẽ tiếng rì rào
Cô đơn đứng Giáo đường mùa đại dịch

Ghế gục đầu im lìm cùng tịch mịch
Ánh đèn chầu leo lét đẫm hoang vu
Không gian thêm quạnh vắng giữa tù mù
Trên cao Chúa gục đầu buồn lặng lẽ

Nghe sâu thẳm tơ lòng rung nhè nhẹ
Nhiệm huyền về réo rắt khúc mê ly
Thoảng bên tai lời kinh vẳng thầm thì
Phụng vụ Thánh dường đang rộn ràng cử

Chiều tĩnh lặng Giáo đường đời lữ thứ
Đại dịch dài tô đậm nét cô đơn
Nắng xiêu nghiêng bóng nhạt dáng tủi hờn
Sa mạc cũ bốn mươi năm(**) huyền nhiệm!

********

Giu-se Nguyễn Văn Sướng

(*) Corona Virus (2) chủng mới
(**) Mai Sen dẫn dân Chúa đi qua sa mạc