Thứ Hai, 10 tháng 4, 2023

ALLELUIA- MỪNG CHÚA PHỤC SINH

ALLELUIA MỪNG CHÚA  PHỤC SINH

 

Họ đã thấy một hang mồ mở trống

Và Chúa tôi đã thật sống lại rồi

Tử thần nay phủ phục dưới chân Người

Vinh quang Chúa uy uy linh rạng tỏ

Mới mới đó trải muôn vàn đau khổ

Con Chúa Trời đã chiến thắng quỷ ma

Uy danh Người cả vũ trụ tụng ca

Cho nhân thế được đời đời cứu chuộc

Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2022

VINH DANH THIÊN CHÚA

VINH DANH THIÊN CHÚA

Vinh danh Chúa cả ngự trên trời 
Đã phái Con Ngài giáng thế ôi
Mặc xác phàm hèn nơi cõi thế
Giữa đêm lạnh giá chốn hang hôi
Truyền ban ơn phúc cho muôn nước
Chết hiến bản thân cứu mọi người
Tình Chúa vô bờ sao hiểu thấu…
Quỳ bên máng cỏ tạ Ngôi Lời…
Thinh Không
   
    VINH DANH THIÊN CHÚA Vinh danh Chúa cả ngự trên trời Đã phái Con Ngài giáng thế ôi Mặc xác phàm hèn nơi cõi thế Giữa đêm lạnh giá chốn hang hôi Truyền ban ơn phúc cho muôn nước Chết hiến bản thân cứu mọi người Tình Chúa vô bờ sao hiểu thấu… Quỳ bên máng cỏ tạ Ngôi Lời… Thinh Không

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2022

KÍNH MỪNG CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM

KÍNH MỪNG CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM

 

Niềm tin sắt đá rõ anh hào

Vinh hiển quê Trời, phước biết bao

Can đảm không nề thân đáo ngục

Hiên ngang bất chấp cổ kề đao

Tỏ gan, tiên tổ vong sinh mạng

Truyền đạo, thừa sai đổ máu đào

Cầu giúp cho con nơi cõi thế

Đức tin vững mạnh chẳng lung lao

THINH KHÔNG

24-11-2022

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2022

ALLELUIA- MỪNG CHÚA PHỤC SINH



Họ đã thấy một hang mồ mở trống

Và Chúa tôi đã thật sống lại rồi

Tử thần nay phủ phục dưới chân Người

Vinh quang Chúa uy uy linh rạng tỏ

Mới mới đó trải muôn vàn đau khổ

Con Chúa Trời đã chiến thắng quỷ ma

Uy danh Người cả vũ trụ tụng ca

Cho nhân thế được đời đời cứu chuộc

Cho nhân loại hưởng muôn muôn ơn phước

Được tẩy thanh mọi lỗi phạm gớm ghê

Được làm con đích thực  Đức Gia Vê

Hưởng ân sủng sống đời sau vinh phúc

Xin  Chúa  đốt lửa lòng con tín đức

Sống theo đàng  Thánh giá Cha xưa

Thói thế  gian quyết chí cải chừa

Để mai hậu trường sinh vĩnh phúc.

THINH KHÔNG

27-03-2016

Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2022

14 ĐÀNG THÁNH GIÁ- ĐƯỜNG THI NGÂM KHÚC

(Đã được chỉnh sửa)



1.    PHILATO LUẬN ÁN CHÚA TÔI
Phi Lát quan kia xử Chúa tôi
Nhát hèn  trước tiếng hét dân đòi
Đóng đinh tên ấy Mau mau với
Treo xác người này gấp gấp thôi
Lên bệ rửa tay  xoa tội lỗi
Xuất lời ra lệnh cử đòn roi
Rồi đem xử tử theo lòng họ
Dẫu biết rằng đây thật Chúa Trời !
.                    THINH KHÔNG

2..      CHÚA GIÊ SU VÁC THÁNH GIÁ
Thập giá gỗ kia cực nặng nề
Chúng đày Người vác đến Can Vê
Lom khom  ngoẹo cổ gồng chân lết
Khập khiễng oằn vai nhấc bước lê
Máu huyết nhỏ ròng , cào dạ thắt
Mồ hôi đẫm ướt , xót lòng tê
Chỉ vì tội con mà Cha gánh
Tội lỗi nhân trần, thật gớm ghê!
.                 THINH KHÔNG


3.CHÚA NGÃ XUỐNG ĐẤT LẦN NHẤT
Kiệt sức Chúa tôi đã ngã nhào
Xác hình tiều tụy thật thương đau
Gối kia nát bét lòi xương trắng
Chỏ đấy tươm bươm rớm máu đào
Lính thú hung hăng la dậy gấp
Quân hằn bặm trợ hét  đi mau
Thương ôi, Con Chúa tàn hơi sức
Gượng nốt xong đường đến núi cao .
.                 THINH KHÔNG

4..       ĐỨC MẸ GẶP CON VÁC THÁNH GIÁ
Trên đường khổ giá trĩu u sầu
Đức Mẹ cùng con giáp mặt nhau
Con Chúa, than ôi người xử thế
Mẹ tôi, thương quá kẻ hành đau
Cõi lòng tan nát, dao đâm thấu
Cung dạ vò nhàu, giáo ngập sâu
Theo bước cùng Con lên núi Sọ
Bêm nhau chiều tím , tận cùng sầu!
.                 THINH KHÔNG


5..         ÔNG XI MONG VÁC ĐỠ THÁNH GIÁ
Thập giá nặng nề muốn rũ vai
Chúa đi lảo đảo, tận hơi rồi
Lính vời lữ khách đi bên lộn
Quân bắt  nông dân vác trợ Người
Kẻ ngoại  đồng hành còn phụ đỡ
Đoàn chiên tan tác chẳng tăm hơi
Thương thay tín hữu khi nguy biến
Yếu đuối , xin Cha giúp mạnh lời.
.                THINH KHÔNG


6..      BÀ VERONICA  TRAO KHĂN CHO CHÚA LỌT MẶT
Có bà can đảm đến bên Người
Đau xót trông Thầy đẫm máu rơi
Khăn trắng  đưa lên lau mặt Chúa
Lòng trinh dâng trải  hiến Con Trời
Dung nhan Chí Thánh lưu hình mãi
Máu huyết huyền siêu ấn vết hoài
Xin dạ con đây in  chạm rõ
Tình thương của Đấng chết vì tôi.
.                THINH KHÔNG

7..      CHÚA NGÃ XUỐNG ĐẤT LẦN HAI
Bao nhiêu sự khó mãi đeo dai
Chúa ngã trên đường chặng thứ hai
Thập giá rơi đè nằm sấp mặt
Thân mình té dập , vật lăn quay
Dân hung miệng hét la lôi thúc
Quân dữ chân giơ đạp hối hoài
Ơi hỡi thế nhân trông  Chúa cả
Giục lòng đấm ngực , chớ trơ chai !
.                THINH KHÔNG

8..        CHÚA AN ỦI CON THÀNH JERUSALEM
Khốn khổ đọa đày đến hết hơi
Dừng chân an ủi cất cao  lời
Đừng nên khóc lóc vì Chiên Chúa
Mà hãy hồi tâm bởi tội ngươi
Xin đoái thương tình dân  lỡ phạm
Cùng tha xóa lỗi  kẻ quay hồi
Mong Cha  an vấn xoa dòng lệ
Chớ để dân này phải cút côi !
.              THINH KHÔNG

9..      CHÚA NGÃ XUỐNG ĐẤT LẦN THỨ BA
Núi Sọ nơi kia đã  hiện dần
Chúa tôi lảo đảo lắm đôi chân
Vật mình té sấp  long xương cốt
Quỵ gối lăn kềnh quặn tấm thân
Chặng cuối đọa đày đầy  khổ nhục
Đường cùng kinh tợn ắp gian nan
Cho con lòng mến mà kiên vững
Kẻo ngã sa vào chước thế gian.
.                THINH KHÔNG                
10..      QUÂN DỮ LỘT ÁO CHÚA
Trước khi quân dữ đóng đinh Người
Lột áo quần luôn để hổ ngươi
Xé mảnh phân chia  ôi bẩn thỉu
Rút thăm giành giật thật bêu bôi
Quan quân hí hửng ầm vang hét
Tư tế mừng vui rổn rảng cười
Xin Chúa cho con lòng khiết tịnh
Mưu ma  chước quỷ mãi xa tôi.
.               THINH KHÔNG

11..      QUÂN DỮ ĐÓNG ĐINH CHÚA
Quân dữ xô Người ngã ngửa ra
Nằm trên thập giá chẳng kêu la
Tay này búa đóng, đinh xuyên thấu
Chân nọ  đinh đâm, búa nện bừa
Xương cốt giãn căng căng tột mức
Máu đào tuôn chảy chảy chan hòa
Xin treo nhục tính con lên giá
Để khỏi sai lầm phạm đến Cha.
.               THINH KHÔNG

12..      CHÚA SINH THÌ TRÊN THÁNH GIÁ
Khổ nạn đeo mang mãi chẳng dừng
Xác thân tan nát bởi tàn hung
Máu đào tuôn chảy dần giây cạn
Hơi thở thui tàn đến phút ngưng
Ngửa mặt kêu Cha  thầm tiếng cuối
Cúi đầu giã mẹ trút hơi cùng
Xin Cha hun đúc con lòng mến`
Biết phó dâng hồn phút cánh chung.
.            THINH KHÔNG

13..       THÁO ĐINH CHÚA
Ông Thánh Giu se xin phép quan
Gỡ đinh xác Chúa để đem quàn
Thi hài tháo xuống  ôi bi thiết
Cảnh tượng  bao trùm thật tóc tang
Ôm xác Con yêu thương lạnh giá
Bờn lòng Mẹ thảm  thiết kêu than
Xin cho con biết xa đường xấu
Như tháo đinh ra khỏi tội trần
.              THINH KHÔNG

14..      TÁNG XÁC CHÚA
Giu se hối hả cùng Gio An
Tắm rửa Thầy yêu đoạn liệm khâm
Cùng hợp sức hương   thơm  xác Chúa
Rồi đem mai táng kỹ mồ hang
Âm thầm tiến diễn  bao đau đớn
Thiếu thốn thi hành lắm khó khăn
Xin Giúp hồn con luôn cậy mến
Nên như hang đá  vững muôn đàng
.             THINH KHÔNG

Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2022

THƯƠNG KHÓ PHÚ



Thương ôi, Con Chúa Trời :


Dưới bóng nguyệt cất tiếng nguyện cầu;

Nơi vườn Dầu dâng lời kinh khổ.

Nếu có thể chén đắng xin thôi;

Nhưng nguyện theo ý Cha trao phó .

Cực hình khổ nạn, Đã đến giờ trĩu trĩu thân này;

tội lỗi nhân gian, đây là lúc  oằn oằn gánh đó.

Hoang mang tận trí,   trái tim hồng  quặn thắt nhồi đau ;

Cô quạnh trong tâm, mồ hôi máu  đầm đìa tuôn đổ.

Dạ tan nát đâu kẻ hiểu thông;

Lòng não sầu, nào ai thấu tỏ.


Trống điểm sang canh :


Thủ tâm gian, đám hung quân bắt Chúa, xiết dây trói nghiệt oan ;

Làm chỉ điểm, kẻ bội phản bán Thầy, trao nụ hôn tráo trở.

Đám quân dữ  miệng hung hăng hò hét, tay vung  đấm hăm he;

Đoàn môn đồ người sợ hãi tháo lui, kẻ buông lời chối bỏ.


Chúng điệu Người  đến Thượng tế:


Điều  cáo vu, nơi công nghị thượng tế  tra vấn bất minh;

Lời rao giảng  , chốn thanh thiên Chúa tôi xưng tuyên ngay tỏ.

Mà Cai Pha trợn mắt,  phán áp lộng ngôn ;

Cùng Hê Rốt lắc đầu,  chê rằng điên dở .


Trước mặt  Phi La Tô :


Đấng Cứu Thế hứng vạn sự cáo gian;

Quan Toàn quyền  nghe muôn lời vu tố.

Thánh cực Thánh trong sạch minh bày;

Vua muôn Vua rõ ràng xưng tỏ.


Quan Tổng Trấn :


Rằng Ông ấy nào gian ác gì đâu   ;

Tuyên người này chẳng tội tình chi cả.

Nhưng ầm ĩ lời thét lác loạn điên;

Cùng vang rền tiếng hò la cuồng nộ .

Thượng tế đòi đóng đinh Con - Đức - Chúa, người nhân đức vô song;

 Chúng dân réo tha  bổng Ba - Ra - Ba, tên tử tù sừng sỏ.

Tâm hoang mang, vị Án quan chột dạ, người ngay lành oan nghiệt lãnh hình;

Lòng hoảng sợ, ngài Chánh thẩm rửa tay, phần trách nhiệm  nhát hèn rũ bỏ.

Đành giao Người công chính  cho  bọn ác tâm;

Mặc kệ đám cuồng hung xử Đấng Cứu Độ.


Thế là:


Đòn kẻ ác tới tấp, roi sắt tung ra;

Thân Chúa tôi nát tan, máu hồng túa đổ.

Đau đớn thay, bắt Người đội giả mão miện sắc gai;

Nhục nhã lắm, cho Chúa mặc như vương bào màu đỏ.

Nào lạy quỳ tụng Đế, mà lăng mạ nhạo cười  ;

Lại bái phục tâu vua, rồi giựt râu báng bổ.

Thảy ê chề câm lặng     đành cam ;

Bao nhơ nhuốc nín thinh nhận cả.

Khổ hình đà đau xé xác thân;

Thập giá lại nặng oằn vai cổ.

Nghiệt ngã gánh tội nhân gian;

Liêu xiêu bước đường núi Sọ.

Sức tàn kiệt, chân choạng bước nên nhiều lần Chiên Chúa té lăn  ;

Đường gập ghềnh, vai nặng mang khiến lắm bận Chúa tôi ngã đổ.

Lại roi vung thúc dậy, cùng quát tháo  gầm gừ;

Cùng chân đạp  hối đi, lại  hầm hè la ó.


Thương ôi:


Gặp Mẹ kia gan cào ruột xé, Con chẳng thể môi chào;

Thấy Con đấy thân nát lực tàn, Mẹ khôn cầm lệ đổ.

Trái tim Mẹ ngàn ngọn giáo dùi xuyên;

Tâm can Bà muôn mũi gai đâm trổ.


Dừng bước Đấng Chiên Lành nhắn nhủ:


Người Do Thái ơi hãy xét kỷ, mà sám hối tâm hồi;

Dân Sa Lem hỡi đừng vì Ta, mà  khóc than lệ nhỏ.


Trên đỉnh Gôn Gô Tha::


Thượng Tế dùng ngay thập giá, hiểm dạ xử Con Trời dã man   ;

Quan quân lột cả áo quần, dã tâm bêu Chúa tôi xấu hổ.

Hai tay Chúa ôi búa đóng đâm thâu;

Đôi chân Người cũng đinh  sâu xuyên trổ.

Treo thân xác quằn quại cùng hơi;

Kéo cốt xương giãn căng hết cỡ.;

Bởi tội nhân thế,  Thánh Thể nát tan;

Ôi Con Chúa Trời, Máu Thiêng tuôn đổ.

Cúi đầu  phó thác này Mẹ nhận con;

Ngước mắt thở than Sao Cha ruồng bỏ.

Xin thứ tha tội dân chúng hung gây;

Đà hoàn tất việc Chúa Cha trao phó.

Máu cạn thân tan, phó tay Cha Đấng Chí Thánh ly trần;

Sức tàn lực kiệt, giã  biệt mẹ Chúa Chiên Lành tắt thở.

Ôi thiên sầu địa thảm, trời thoắt chuyển tối tăm;

Kìa núi thiết non bi, đá tự bùng tan vỡ.

Tội nhân gian được chuộc,  toàn nhân loại tái sinh;

Cửa luyện hình mở ra, thánh Tổ Tông mừng rỡ.

Ôm Ái Tử,   Hiền mẫu não nùng khóc than;

Đỡ Thầy yêu, môn đồ vội vàng tháo gỡ.

Liệm vào tối ôi bao nỗi bi ai;

Táng trong hang thật muôn điều khốn khó.


Ôi chỉ vì chúng con  


Con Chúa Trời nhập thể giáng sinh;

Đấng Chiên Lành vào đời dạy dỗ.

Chuốc  ngàn nỗi ê chề;;

Nhận muôn vàn ác khổ.

Hiến mạng sống hòng chuộc tội nhân gian;

Lãnh khổ hình để ban ơn cứu độ.

Ôi kẻ thế sao vẫn vô tình;

Ôi nhân sinh sao còn chưa tỏ.


THINH KHÔNG

23-03-2016 (Thứ Tư Tuần Thánh)

Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2021

VĂN TẾ THI HỮU BÓNG TÀ DƯƠNG

VĂN TẾ THI HỮU BÓNG TÀ DƯƠNG

(Nhân ngày Tất Khốc – 49 ngày)

 

Man mác khôn nguôi;

Bàng hoàng khôn xiết.

Dẫu biết tuổi BÓNG TÀ;

Nhưng sao anh BÙI NGHIỆP…

Lại đột ngột sinh tử phân ly;

Nỡ vội vàng âm dương cách biệt.

Hồn anh nhẹ tiêu dao;

Lòng tôi buồn da diết…

 

Nhớ linh xưa:

Đất văn chương Nam Định – Tân Mão niên, khai lòng mẹ nhập thế, lời khóc định minh;

Thành quần hội Gia Định- Canh Tý kỷ, vâng tiếng Chúa quy thiên, môi cười mãn nguyện.

Lúc nước chia, rời bỏ Thành Nam đời lưu lạc, còn ẵm ngửa đành cam phận di dân;

Ngày quốc hận, định cư sông Cửu chí làm trai, quyết tu học mong nối hàng anh kiệt.

Thời xã tắc điêu linh, đã tình nguyện bảo quốc, rèn tay súng tỏ chí nam nhi;

Thuở sơn hà khói lửa, tròn trách nhiệm vệ dân, xếp bút nghiên theo đời binh nghiệp.

 

Rõ bậc tài hoa:

Món thi họa tinh thông;

Thú cầm kỳ điêu luyện.

Bức truyền thần thả bút, người trong tranh sinh động thần hồn;

Hình phong cảnh phối màu, địa lồng thiên diễm huyền phong nguyệt.

Gậy nhạc trưởng, năm mười ngón điều khiển huyền siêu;

Khúc phối âm, ba bốn bè hòa ngân trác tuyệt.

Phú thi cười muôn sự, mỗi tiết âm bày nỗi bể dâu;

Văn tế điếu bao người, từng câu chữ khơi dòng lệ huyết.

 

Thế mà:

Gặp khi nước mất, nòng nọc đứt đuôi;

Phải cảnh nhà tan, dưa đen lộn kiếp. (*)

Sở học vứt đi;

Tài năng quăng hết.

Nhờ cuộc thi thơ đạo, duyên hữu duyên ta nên cánh chim bằng;

Bởi ý thích tầm chương, diện đối diện ta thành đôi bạn thiết.

Không mầm gốc rễ, mà số phần nhiều sự hai kẻ giống in;

Chẳng cuống dây dưa, sao sở thích lắm điều đôi đằng y hệt.

Kẻ một thuở rúc sơn lâm, thồ cây đốn củi, đà ngỡ kiếp chôn trong cảnh khốn cùng;

Người cũng thời luồn cùng cốc, đào trầm đốt than, những tưởng đời vùi giữa vòng oan nghiệt.

Anh xích lô – ba gác, từng nước mắt trào sôi;

Tôi cuốc xẻng – xà beng, cũng mồ hôi vắt kiệt.

Huynh kiếm cơm áo bằng nghiệp phó đèn;

Đệ tìm ngô cháo chính nghề thợ điện.

Trước tuổi thằng đã tóc hoa;

Chưa già đứa đà râu biếc.

Người giỏi phú, nỗi suy tư náu áng văn chương;

Kẻ ham thơ, bầu tâm sự gửi hồn hàn mặc.

Chẳng dám sánh tợ rồng hội mây;

Mà sao thể như tôm gặp tép?

Luận thi phú thỏa lòng như thể uống sương mai;

Bàn văn chương ngọt lưỡi còn hơn say rượu nếp.

Thả làn khói, bao tâm sự tràn trải bài văn;

Cạn ly cay, những nỗi niềm in sâu đáy mắt.

 

Rồi một ngày:

Bài “VĂN TẾ MỖ”, tay trao tay mắt nháy đuôi mày;  

Khúc “ai điếu mình”, anh gửi tôi môi cười nhếch mép. (1)

Phải chăng tự giễu, khi sức còn khỏe như vâm;

Rõ thật tự trào, vì đời vẫn vui hơn tết.

 

Anh bảo chẳng đùa:

Ậy … Thân ta ta hay;

Ấy…Đời mỗ mỗ biết. (*)

Dao sắc nào gọt được chuôi;

Mai này ai khóc cho Nghiệp!

Hoa tàn đời thương xót ngợi ca, rồi lúc mùa thay sắc, vẫn còn kẻ cảm ngâm;

Người đi ta ngậm ngùi văn tế, chạnh khi mỗ xuôi tay, nào có ai thương viết.

Nỗi tâm sự thấu lòng;  

Lời tỉ tê gan mật.

Và tôi thề, biền ngẫu sôi kinh;

Nếu ai trước, tri âm chấp viết. (2)

 

Ngờ đâu

Anh nhẹ gót theo mây;

Tin thắt lòng hơn sét.

Thư chúng mình trao đổi, lời còn ấm còn nồng;

Sách hai đứa định in, bài dở xem dở duyệt.

Hồn tri kỷ, thôi đã viễn xa;

Bóng tri âm, rày đây vĩnh biệt.

Khúc “tự điếu mình cũ, trước mỗi câu mỗi đoạn vui ngâm thấy dạ tưng tửng vậy thôi;

Bài “VĂN TẾ MỖ” xưa, giờ từng chữ từng lời nhẩm đọc nghe hồn quặn đau khôn xiết.

Tâm thất này tưởng ngưng;

Nửa hồn tôi như chết.

 

Hôm nay:

Âm cự giáp nhật thiên du; 

Dương hồi tròn ngày tất khốc.

Đẫm lệ lòng, châm nến lửa, một khúc nôi thương tiếc muôn vàn;

Gìn lời hứa, thắp nén hương, vần ai điếu kính dâng tha thiết.

Cõi trời mây người thỏa bước, thôi vướng bận bụi hồng;

Nơi dương thế tôi thắt lòng, mãi nhớ thương Bùi Nghiệp.

Nguyện chúc anh miên viễn phúc Thiên đàng;

Hẹn gặp nhau hợp quần duyên nghĩa thiết.

Chúc hồn anh tiêu dao;

Mà Lòng tôi đau buốt.

Kính văn;

Bái biệt .

 

CAO BỒI GIÀ (Vũ Quang Huy)

 

Ghi Chú:

(*): chữ in nghiêng là những lời trích từ bài Văn Tế Mỗ của anh Bùi Nghiệp (Bóng Tà Dương)

(1): Ngay khi còn khỏe, anh Bùi Nghiệp đã tự viết bài “văn Tế Mỗ” để điếu chính mình, rồi trao bài văn tế đó  cho Cao Bồi Già và tâm sự rằng: “Tớ đã viết văn tế cho biết bao bằng hữu, người thân, nhưng chắc khi tớ về cõi xa xăm  , thì chẳng có ai viết cho mình.

(2): Thế là Cao Bồi Già đã quyết theo học viết Phú, theo thể loại biền ngẫu từ sư phụ Bùi Nghiệp và cả hai đã hứa với nhau rằng: Ai đi sau, thì sẽ viết văn tế cho người đi trước. Hôm nay Cao Bồi Già xin giữ lời chắp bút khóc người bạn thiết  Bóng Tà Dương. 

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2020

LẠY CHÚA HÀI ĐỒNG, XIN ĐOÁI THƯƠNG NHÂN THẾ

CHÚC MỪNG GIÁNG SINH

Kính chúc quý độc giả một mùa Giáng Sinh an lành trong ơn Chúa Hài Đồng.

 

 

LẠY CHÚA HÀI ĐỒNG, XIN ĐOÁI THƯƠNG NHÂN THẾ

 

Giữa Đêm giá, sương rơi cùng tuyết đổ

Chốn hoang vu,  Đấng cứu độ giáng trần

Mặc xác phàm , sinh sống giữa nhân gian

Ôi tình Chúa, bao la làm sao thấu

Thương nhân thế, một tình yêu tuyệt hảo

Xuống trần gian, để nói tiếng nhân loài

cho nhân trần hiểu biết Chúa là ai

tại sao Chúa lại cam lòng gánh khổ

chỉ vì thương toàn nhân loại khốn khổ

Chữa người mù thoát khỏi bóng tối tăm

Tội nhân kia, chữa khỏi bước lỗi lầm

Lời hằng sống mở đường lên Nước Chúa

Nhân sinh hỡi, hãy nhìn xem Đức Chúa

Sinh ra đời chọn hang cỏ khó khăn

Chết treo thây, chẳng kêu trách phàn nàn

Để cứu độ cho  nhân  gian hằng sống

Vâng Đêm thánh,  chuông giáo đường ngân vọng

Réo nhân gian kính đón Chúa Hài Đồng

Ban bình an cho mọi kẻ thiện tâm

Nhưng lạy Chúa, giáo đường nay vắng lạnh

Vì thần chết đang rập rình lảng vảng

Ôi! Chúa ơi, thương thế giới hôm nay

Dịch bệnh hành chẳng  nương thứ chi ai

Kìa như rạ, người đua nhau ngả chết

và triệu kẻ còn kêu rên nằm liệt:

Buồng phổi con  đang nghẹt ứ Chúa  ơi

Chắc xưa trên Thánh Giá tận cùng hơi

Chúa cũng thế, trong từng cơn hấp hối

Đày thân xác, tim gan nào thở nổi?

Từng nỗi đau, Chúa thấu hết người trần

Xin xót thương, xin  dung chữa nhân gian

Biết vì tội, nên đoàn con đáng chết

Xin khẩn nguyện, cùng dâng lời tha thiết

Cho nhân gian mau chóng hưởng bình an

Chúa Hài đồng thương cứu kẻ thiện tâm

Xin thương chữa muôn dân toàn thế giới

Cho nhân loại chóng thoát vòng tăm tối

Lại được vui hưởng phúc an bình

Cùng tạ ơn màu nhiệm Giáng Sinh

Cho nhân thế được hàm ân cứu độ.

THINH KHÔNG

24-12-2020 

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2020

AI TÍN: ANH PHÊRÔ BÙI NGHIỆP ĐÃ RA ĐI ...VÀ BÀI VĂN TẾ ANH VIẾT SẴN CHO MÌNH...

AI TÍN:

Bạn thơ BÓNG TÀ DƯƠNG

Anh Phêrô BÙI NGHIỆP

Thành viên CLB Đồng Xanh Thơ Saigon

Đã được Chúa gọi về  vào hồi 2:20 AM   ngày 22-12-2020, tại Saigon, hưởng thọ 70 tuổi.

Bạn hữu vô cùng đau buồn, thương tiếc và xin Thành Kính Phân Ưu cùng gia quyến nhà thơ Bóng Tà Dương.

Nguyện xin Thiên Chúa thương đón nhận linh hồn anh Phêrô sớm vào hưởng Thánh Nhan Chúa.

 

Xin chia sẻ cùng quý thi hữu: Bài Văn Tế , mà anh đã  viết sẵn cho chính mình và ký gửi Cao Bồi Già từ trước:

 

 

VĂN TẾ MỖ

 

Bào ảnh mấy vầng;

Pù vân một kiếp.

Đôi ngả âm dương;

Hai vừng nhật nguyệt.

Thuyền tồn vong cập bãi tha ma;

Xe sinh tử dừng bờ mộ huyệt.

Tang điền nhất đán viễn phương;

Thương hải ba sinh hồ điệp.

 

Mỗ đây:

Đất Nam Định, phủ Trực Ninh cắt rốn chào đời;

Tiết thu phân, năm Tân Mão chôn rau hòa nhịp.

Nối bước tổ tằng, đâu giầu ba họ, nương sắn ruộng dâu;

Theo chân bác mẹ, nào khó ba đời, giậu tơi  vồng diếc.

Chín họ chân lấm tay bùn;

Ba đời tay làm hàm xiết.

Bớ giống trâm anh;

Hỡi dòng thế phiệt.

Họ hàng bao người: Chánh lãnh, phủ tri?

Dòng tộc mấy đấng chức phần: Ông đồ, thầy điệp. !

Buổi nhiễu nhương rời Bắc bộ cha cõng tha hương;

Thời tao loạn đến Nam kỳ mẹ bồng lập nghiệp.

 

Gởi lòng son: Vương nhã khánh nho;

Trao tâm huyết: Đăng khoa chi nghiệt.

Ước nên giống má rạng rỡ tông môn;

Mong đáp cao dầy nở mày nở mặt.

 

Ngờ đâu:

Hai năm nòng nọc đứt đuôi;

Sáu tháng dưa đen lộn kiếp.

Trâu cầy quá buổi , hồng hộc hoài công;

Chó chạy quá cơm, long nhong mất nhịp.

Sách đèn đánh trống bỏ dùi;

Công danh thử kêu bắn tịt.

 

Cũng một thời:

Chốn thao trường lấp lánh “an pha”;

Ngoài chiến địa ngời ngời “Mai biếc”.

Nửa bồ binh pháp, buổi nhiễu nhương huynh đệ tương tàn;

Vơi túi kinh luân, thời tao loạn nồi da nấu thịt.

Ba năm da ngựa bọc thây;

Ngàn bữa nằm gai nếm mật.

 

Rồi đến lúc:

Vào trường cải tạo, cơ trời bí lối bàn cờ…

Ra chốn lao lung, vận nước hạ hồi gánh xiếc.

Góp gom tài sản, vẹt lối sậy hoang;

Thu vén tư trang, cưỡi cồn sóng biếc.

Bàng hoàng dây thừng trói khủy, định mệnh oái oăm;

Bỡ ngỡ họng súng kê đầu, số phần chết tiệt.

Bại sản tan gia;

Cùng đường khánh kiệt.

Phận ngựa trâu lại phận ngựa trâu;

Thân khốn kiếp hoàn thân khốn kiếp.

 

Đã những khi:

Này nơi thị tứ xích lô xe kéo: quại dạ dầy;

Nọ chốn sơn lâm thồ củi đốt than: quằn sốt rét.

Đào vàng đãi đá rúc tận non xanh;

Ngậm ngải tìm trầm chui luồn rừng biếc.

Vai vác chai sần “cuốc xẻng – xà beng”;

Tay bươi rời rã “xẹc lai – xà gạc”.

Manh áo vợ - nhuộm lẫn mồ hôi;

Bát cơm con – hòa chung nước mắt.

Muốn quăng thân xuống giếng hòng kết liễu đời;

Toan đập sọ vào tường cho rồi tai kiếp.

 

Nhưng có lúc:

Ngày tỏ nhớ trang cổ sử: Hàn Tín, Tử Nha;

Đêm trăng lầm giở Thánh Kinh: ông Rô, ông Gióp.

Ngửa mặt tâm sự Cao Xanh;

Cúi đầu tỉ tê đất thấp.

Ngọn bút cùn còn vung vẩy bài thơ;

Tàu mực cạn cố mài ra sắc huyết.

 

Rồi đến ngày:

Then tạo hóa chuyển xã tắc qua hồi;

Máy càn khôn quay sơn hà đến hiệp.

Rời núi rừng xôi hỏng bỏng không;

Về thị tứ xang bang xất bất.

Nhà đèn nhà điện - mỏ lết kềm răng;

Phu gạch phó nề - cái bay cái thước.

Giăng giăng điện đóm, thiên hạ sáng lòa;

Mò mẫm đèn dầu, nhà ta tối mịt.

 

Thế nên:

Thương con vợ khéo - kiếp nữ nhi chẳng đỗ bến trong;

Chán thằng chồng đần – thân bồ liễu nhè neo vũng đục.

Hoa nhài cắm bãi cứt trâu;

Mâm son bày chiềng đũa mốc.

Giận cá băm thớt, chửi loạn cào cào;

Quăng chó mắng mèo, hung hăng bọ xít.

Ngoài ngõ lời ong tiếng ve;

Trong nhà ra chì vào chiết.

 

Thôi thôi:

Ngậm miệng giả ngọng giả câm;

Bịt tai hòng ngây hòng điếc.

Gậy tầm vông hèo đứa viển vông;

Dây nghiệt ngã trói thằng oan nghiệt.

Vay làn hương bằng hữu thơm râu;

Mượn danh giá bạn bè ngọt mép.

Nấp vây rồng vỗ ngực xưng tên;

Dựa râu cọp ra oai ra phết.

Sắp đến ngày sinh tử cận kề;

Gần đến lúc âm dương cách biệt.

Thân ta ta hay;

Đời mỗ mỗ biết.

Tợp ngụm hèm xấp giọng, cung văn đây tớ tự điếu mình;

Nốc bát rượu lấy hơi, lời tế mỗ chiềng ra cho hết.

Bông rua!

Tạm biệt.

 

BÙI NGHIỆP – BÓNG TÀ DƯƠNG.