THƯƠNG KHÓ PHÚ
Thương ôi, Con Chúa Trời :
Dưới bóng nguyệt cất tiếng nguyện cầu;
Nơi vườn Dầu dâng lời kinh khổ.
Nếu có thể chén đắng xin thôi;
Nhưng nguyện theo ý Cha trao phó .
Cực hình khổ nạn, Đã đến giờ trĩu trĩu thân này;
tội lỗi nhân gian, đây là lúc oằn oằn gánh đó.
Hoang mang tận trí, trái tim hồng quặn thắt nhồi đau ;
Cô quạnh trong tâm, mồ hôi máu đầm đìa tuôn đổ.
Dạ tan nát đâu kẻ hiểu thông;
Lòng não sầu, nào ai thấu tỏ.
Trống điểm sang canh :
Thủ tâm gian, đám hung quân bắt Chúa, xiết dây trói nghiệt oan ;
Làm chỉ điểm, kẻ bội phản bán Thầy, trao nụ hôn tráo trở.
Đám quân dữ miệng hung hăng hò hét, tay vung đấm hăm he;
Đoàn môn đồ người sợ hãi tháo lui, kẻ buông lời chối bỏ.
Chúng điệu Người đến Thượng tế:
Điều cáo vu, nơi công nghị thượng tế tra vấn bất minh;
Lời rao giảng , chốn thanh thiên Chúa tôi xưng tuyên ngay tỏ.
Mà Cai Pha trợn mắt, phán áp lộng ngôn ;
Cùng Hê Rốt lắc đầu, chê rằng điên dở .
Trước mặt Phi La Tô :
Đấng Cứu Thế hứng vạn sự cáo gian;
Quan Toàn quyền nghe muôn lời vu tố.
Thánh cực Thánh trong sạch minh bày;
Vua muôn Vua rõ ràng xưng tỏ.
Quan Tổng Trấn :
Rằng Ông ấy nào gian ác gì đâu ;
Tuyên người này chẳng tội tình chi cả.
Nhưng ầm ĩ lời thét lác loạn điên;
Cùng vang rền tiếng hò la cuồng nộ .
Thượng tế đòi đóng đinh Con - Đức - Chúa, người nhân đức vô song;
Chúng dân réo tha bổng Ba - Ra - Ba, tên tử tù sừng sỏ.
Tâm hoang mang, vị Án quan chột dạ, người ngay lành oan nghiệt lãnh hình;
Lòng hoảng sợ, ngài Chánh thẩm rửa tay, phần trách nhiệm nhát hèn rũ bỏ.
Đành giao Người công chính cho bọn ác tâm;
Mặc kệ đám cuồng hung xử Đấng Cứu Độ.
Thế là:
Đòn kẻ ác tới tấp, roi sắt tung ra;
Thân Chúa tôi nát tan, máu hồng túa đổ.
Đau đớn thay, bắt Người đội giả mão miện sắc gai;
Nhục nhã lắm, cho Chúa mặc như vương bào màu đỏ.
Nào lạy quỳ tụng Đế, mà lăng mạ nhạo cười ;
Lại bái phục tâu vua, rồi giựt râu báng bổ.
Thảy ê chề câm lặng đành cam ;
Bao nhơ nhuốc nín thinh nhận cả.
Khổ hình đà đau xé xác thân;
Thập giá lại nặng oằn vai cổ.
Nghiệt ngã gánh tội nhân gian;
Liêu xiêu bước đường núi Sọ.
Sức tàn kiệt, chân choạng bước nên nhiều lần Chiên Chúa té lăn ;
Đường gập ghềnh, vai nặng mang khiến lắm bận Chúa tôi ngã đổ.
Lại roi vung thúc dậy, cùng quát tháo gầm gừ;
Cùng chân đạp hối đi, lại hầm hè la ó.
Thương ôi:
Gặp Mẹ kia gan cào ruột xé, Con chẳng thể môi chào;
Thấy Con đấy thân nát lực tàn, Mẹ khôn cầm lệ đổ.
Trái tim Mẹ ngàn ngọn giáo dùi xuyên;
Tâm can Bà muôn mũi gai đâm trổ.
Dừng bước Đấng Chiên Lành nhắn nhủ:
Người Do Thái ơi hãy xét kỷ, mà sám hối tâm hồi;
Dân Sa Lem hỡi đừng vì Ta, mà khóc than lệ nhỏ.
Trên đỉnh Gôn Gô Tha::
Thượng Tế dùng ngay thập giá, hiểm dạ xử Con Trời dã man ;
Quan quân lột cả áo quần, dã tâm bêu Chúa tôi xấu hổ.
Hai tay Chúa ôi búa đóng đâm thâu;
Đôi chân Người cũng đinh sâu xuyên trổ.
Treo thân xác quằn quại cùng hơi;
Kéo cốt xương giãn căng hết cỡ.;
Bởi tội nhân thế, Thánh Thể nát tan;
Ôi Con Chúa Trời, Máu Thiêng tuôn đổ.
Cúi đầu phó thác này Mẹ nhận con;
Ngước mắt thở than Sao Cha ruồng bỏ.
Xin thứ tha tội dân chúng hung gây;
Đà hoàn tất việc Chúa Cha trao phó.
Máu cạn thân tan, phó tay Cha Đấng Chí Thánh ly trần;
Sức tàn lực kiệt, giã biệt mẹ Chúa Chiên Lành tắt thở.
Ôi thiên sầu địa thảm, trời thoắt chuyển tối tăm;
Kìa núi thiết non bi, đá tự bùng tan vỡ.
Tội nhân gian được chuộc, toàn nhân loại tái sinh;
Cửa luyện hình mở ra, thánh Tổ Tông mừng rỡ.
Ôm Ái Tử, Hiền mẫu não nùng khóc than;
Đỡ Thầy yêu, môn đồ vội vàng tháo gỡ.
Liệm vào tối ôi bao nỗi bi ai;
Táng trong hang thật muôn điều khốn khó.
Ôi chỉ vì chúng con mà
Con Chúa Trời nhập thể giáng sinh;
Đấng Chiên Lành vào đời dạy dỗ.
Chuốc ngàn nỗi ê chề;;
Nhận muôn vàn ác khổ.
Hiến mạng sống hòng chuộc tội nhân gian;
Lãnh khổ hình để ban ơn cứu độ.
Ôi kẻ thế sao vẫn vô tình;
Ôi nhân sinh sao còn chưa tỏ.
THINH KHÔNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét