SẮC CHỈ PHÂN THÁP (1)
(Độc vận)
Than ôi!
Chiếu chỉ cắt chia;
Lệnh truyền phân tháp.
Bạo đế dã man;
U vương độc ác.
Ngày ấy:
Thù da trắng Phúc Thi
đâm quái gở, giận cá to hạ lệnh thanh trừng;(2)
Đánh dân đen Tự Đức nổi
điên khùng, băm thớt lớn ra tay đàn áp.
-“Trừ Gia-tô tôn giáo
tan đàn!
Triệt Tả Đạo nhà thờ tụ
tập”.
Cuối canh thân
(1860) chuẩn bị kinh hoàng;
Nguyên tân dậu (1861)
thi hành gay gắt.
Cơ mật viện hoạt động
không ngừng. kiềm kê thôn ấp, hối quân binh lùng sục kỹ càng;
Lính triều ca hung hăng
vô kể , bố ráp xóm làng , lùa giáo hữu tập trung nghiêm nhặt.
Tiếng khóc dậy trời
cao;
Lời than bùng đất
thấp.
San bằng vườn tược, gom
cho xong tín hữu hiền lành;
Đốt rụi cửa nhà, tóm
bằng hết giáo dân chất phác.
Đứa đối đầu đâm hết cho
xong;
Thằng chống cự giết
ngay tức khắc.
Nghĩa phu thê rẽ
hẳn hết xum vầy;
Tình phụ tử chia xa hầu
tan tác.
Thích má trái căn
nguyên đạo giáo, nung thỏi gang đóng triện ngang mày;
In má phải gốc gác tội
nhân, nướng thoi sắt đánh ghi trước mặt.
Buộc vợ lìa chồng phát
vãng nơi này;
Ép cha tách mẹ lưu vong
chỗ khác.
Giằng con thơ chưa dứt
sữa, quăng người dưng quản thúc không màng;
Đuổi bô lão chẳng còn
hơi, uống nước lã bơ vơ mặc xác.
Đàn tín hữu:
Kẻ cuống cuồng
đào tẩu, nhắm rừng sâu co gối phóng cho nhanh;
Người vội vã chui luồn,
nhè đảo vắng chống bè lao thật gấp.
Còn đa số tập trung,
giao kẻ lương tiếp tục canh phòng;
Với phần đông thâu tóm,
chỉ dân ngoại luôn phiên kiểm soát.
Đã lắm kẻ, buông đức
tin bởi hoảng loạn tâm hồn;
Và nhiều người, buộc bỏ
đạo vì đớn đau thể xác.
Nhưng đa số, dẫu cực
hình giữ vững lòng son;
Lại phần đông, dù khốn
nạn thề kiên dạ sắt.
Trời hỡi:
Bụi vườn cây ấy chốn
nằm sương;
Chuồng gia súc là nơi
gối đất.
Đào mầm cây nuốt lúc
thèm thuồng;
Mót củ ráy dằn khi đói
khát.
Góp rơm khô trải xuống:
ấy khung giường;
Vơ rạ mục đắp lên: đây
tấm bạt.
Cắn răng cầm cự mưa
phùn;
Mím lợi đối đầu gió
bấc.
Cũng giống nòi đất
Việt, sao ma vương phán thực hiện hung tàn;
Là dòng máu nhà Nam, mà
bạo đế truyền thi hành độc ác.
Quần thần nhăn mặt hoảng
kinh;
Triều chính lắc đầu ngơ
ngác.
Vạn niềm đau với kẻ
trung kiên, nghẹn ngào đành chấp nhận, đêm âm thầm ngước mắt khấn trời cao;
Muôn nỗi đắng cho người
tín trực, uất ức cố cam thân, ngày lặng lẽ cúi đầu nguyền đất thấp.
Trên thiên cung thần
thánh khóc thảm thê;
Dưới hoả ngục quỷ ma
cười sằng sặc.
Quả nhiên:
Toàn thế giới rẻ khinh;
Khắp vũ hoàn oán trách.
Gây nguyên nhân giặc giã tung hoành;
Tạo đầu cớ ngoại xâm thủ đắc.
Nước nguy nan bởi chỉ dụ kinh hoàng;
Nhà điêu đứng do chiếu văn tàn ác.
Những thê lương con đỏ lãnh hoàn toàn;
Bao khổ nhục dân đen đeo tất tật.
Chữ hiếu sinh vua vứt trả tổ tiên;
Câu nhân ái đế quăng hoàn xã tắc.
-Ơn vua bốn chữ đời không có, dạ vẫn đinh ninh;
Kính Chúa trăm năm đạo vẫn còn, lòng luôn khắc tạc. (3)
……
Ngày nay:
Hạt dức tin vùi lấp,
lại âm thầm triển nở xum xuê;
Cây chánh đạo trổ sinh,
cứ lặng lẽ vươn lên cao ngất.
Núi xương kia là tường
luỹ che ngăn;
Sông máu đó chính mạch
dòng tưới mát.
Trời xanh thấu suốt,
thấy bất bình thuở trước đó nào quên;
Đất lục am thông, nghe oan khuất đời sau kia đố thoát.
Chỉ một kiếp phù sinh, Thiên cao thính chí, thấy đau sầu người chịu hằng ghi;
Nhưng thiên thu vĩnh viễn, địa hạ nhãn tường, nghe phẫn nộ kẻ gây vẫn cất.
Đất lục am thông, nghe oan khuất đời sau kia đố thoát.
Chỉ một kiếp phù sinh, Thiên cao thính chí, thấy đau sầu người chịu hằng ghi;
Nhưng thiên thu vĩnh viễn, địa hạ nhãn tường, nghe phẫn nộ kẻ gây vẫn cất.
Ghi công tỏ tỏ rõ ràng;
Luận tội rành rành minh bạch.
Thước Trời ngay thẳng, đo để đủ lành, ngay!
Cân Đấng công bằng, tính cho vừa thiện, ác! ...
Bóng Tà Dương – Bùi Nghiệp
(Kính các Thánh Tử đạo VN- 2016)
--------
(1)Có sách viết là Sắc chỉ Phân sáp
(2) Nguyễn Phúc Thi còn có tên là
Nguyễn Phúc Hồng Nhậm, vua thứ 4 triều Nguyễn, niên hiệu Tự Đức.
(3)-Ơn vua bốn chữ đời không có
Kính Chúa trăm năm đạo vẫn còn.
Hai câu đối này xin mượn của nhà văn Đình Quang, trích trong cuốn Quê
Hương yêu dấu trên trang web Nghi Lộc quê tôi.
Cảm ơn Thinh Không đã đăng bài này
Trả lờiXóa