Thế là bố
đi xa tròn một giáp
Đêm nhớ Người
khóe mắt lại đoanh châu
Công
Thái sơn con biết tả thể nào
Chỉ vụng
ví là hơn trời hơn bể
Bàn tay
bố nắn con từ thơ trẻ
Bao công
khó cho đến thuở thành người
Dưỡng
nuôi con , cha vắt kiệt mồ hôi
Rất thầm
lặng, bao năm dài vất vả
Khi thời
thế hành xoay cùng thiên hạ
Phải
gian nan đi cuốc ruộng lên rừng
Rồi rách
rưới cùng \đói chén cơm bưng
Dầm nắng
mưa , lưng áo cha bạc trắng
Tận lực
cuốc, Bố mong ngày mau tháng
Có miếng
ăn cho ấm bụng đàn con
Vẻ
phương phi thoắt hóa xác hao mòn
Giữa khốn
khó không một lời than thở