Thế là bố
đi xa tròn một giáp
Đêm nhớ Người
khóe mắt lại đoanh châu
Công
Thái sơn con biết tả thể nào
Chỉ vụng
ví là hơn trời hơn bể
Bàn tay
bố nắn con từ thơ trẻ
Bao công
khó cho đến thuở thành người
Dưỡng
nuôi con , cha vắt kiệt mồ hôi
Rất thầm
lặng, bao năm dài vất vả
Khi thời
thế hành xoay cùng thiên hạ
Phải
gian nan đi cuốc ruộng lên rừng
Rồi rách
rưới cùng \đói chén cơm bưng
Dầm nắng
mưa , lưng áo cha bạc trắng
Tận lực
cuốc, Bố mong ngày mau tháng
Có miếng
ăn cho ấm bụng đàn con
Vẻ
phương phi thoắt hóa xác hao mòn
Giữa khốn
khó không một lời than thở
Luôn vững
cậy,Chúa quan phòng thương độ
Cho đàn
con đủ lương thực hằng ngày
Thoát qua
vòng biến loạn dữ hôm nay
Cha kiên
vững dâng lòng tin phó thác
Lời
khuyên dạy, thân trai phải gánh vác
Bố dạy
conkhi lên luống trồng khoai
Phải vượt
qua, dù thử thách đông đoài
Con mãi
nhớ, không một lời quên sót
Cha đã sống
trọn đời nêu gương tốt
Sống trung ngay, luôn tận tụy hy sinh
Vẹn yêu
thương, trách nhiệm với gia đình
Mọi phúc
lành luôn là người sau hưởng
Cha cũng
dạy con làm người gia trưởng
Ngay từ
khi tuổi Lên tám lên mười
Tối một
vòng xét khóa cửa khắp nơi
Học
thông cống, khi nước non sình sĩnh
Cha cũng
dạy con phải như người lính
Tập can
trường, bỏ ngay thói nhát gan
Mắt tinh
tường khi sát lộ quan đàng
Luôn cẩn
thận , đừng để sa cạm bẫy
Cha đã sống
làm gương từng phết phẩy
Sống khó
nghèo ngay giữa buổi thái lai
Vẫn đạp
xe đi đến sở hàng ngày
Dầu là sếp,
không điều chi mắc cở
Mặc cấp
dưới cỡi xe này xe nọ
Dẫu đường
đường sếp cả chục năm dài
Chẳng oai
quyền, không hiếp đáp một ai
Luôn
khiêm nhượng, trải tấm lòng nhân hậu
Con nhớ
lúc bệnh tình con chuyển xấu
Tưởng
không qua, hoảng lọa cả linh hồn
Trên tay
cha, trĩu cảm xúc ẫm bồng
Vào bệnh
viện, con an lòng thiếp ngủ
Nhìn mắt
bố, hồn con vùng ắp đủ
Sự an
tâm, lòng dũng cảm chịu đau
Nghe mẹ
cha tìm bác sĩ van cầu
Con
nghèn nghẹn thấu tình cha tình mẹ
Rồi năm
tháng, cha dần lui bóng xế
Phận làm
con , chưa một phút đáp đền
Mê mải làm, chỉ chăm chút tổ riêng
Việc
thăm hỏi, cũng lơi thưa quàng quấy
Rồi gặp
nạn, khớp hông con té gãy
Chốn nhà
thương, Người chạy vạy sớm hôm
Để tầm
thầy, bác sĩ giỏi chuyên môn
Sớm xẻ mổ,
cho con không tàn tật
Vô đơn
chí, ánh sáng lìa đôi mắt
Lần cuối
cùng con được thấy bóng cha
Thấy mái
đầu bông trắng tựa tuyết hoa
Nhưng
hình bố trong con đà bất tử
Đọa đời
cuối, cha con nhiều tâm sự
Quỹ thời
gian, bố biết đã dần tàn
Nên truyền
con hết ngọn lửa trong tâm
Giờ vĩnh
biệt, vẫn sững sờ vô kể
Nhà mất
nóc, thân mồ côithấm lẽ
Không
còn cha, mới thấy thật chênh chao
Ngọn đèn soi,
sáng dẫn bước ba đào
Mới nghiệm
cảm được tình cha mênh lớn
Mong
đoái tội, cố học cha con sống
Bước
theo cha, rèn nhân cách, tu tâm
Nắn lẽ lời,
không xúc phạm tha nhân
Nhưng
nào dễ giống cha hoài không thể…
Thomas
Vũ Quang Huy (Thinh Không –CBG)
15-6-2024
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét